Nhớ quê (Thơ: Nguyễn Đức Thành)

Mùa đông về mang cái rét mong manh

Và nắng lạnh thả hoài vào lòng phố

Ký ức tuổi thơ về theo chiều gió đổ

Ta chợt giật mình nhớ quê quá… quê ơi!

Nghe thiên hạ kháo, sắp tết rồi!

Lòng lại bâng khuâng thèm áo mới

Nhớ những bận tung tăng trên dốc đê ngóng đợi

Mẹ đi chợ về, quà một bánh pháo to.

Ký ức tuổi thơ về theo chiều gió đổ.

Quê bây giờ cũng khác quê xưa,

Nhạc cứ xập xình không phải là quan họ

Sân đình đông, nhưng cờ người không có

Người ta quần đùi, áo ngắn đánh cầu lông…



Lối sỏi gồ ghề giờ hoá bê tông

Cọng rơm giữa mùa còn lạc lõng

Bờ rào dâm bụt hoa không còn đỏ lọng

Để con bướm vàng ngơ ngác giữa hoàng hôn.


Nguyễn Đức Thành

Chia sẻ bài này

Xem thêm

Nhớ quê (Thơ: Nguyễn Đức Thành)
4/ 5
Oleh
Loading...